Quỳnh Lê
Ngồi lại bên nhau kể chuyện nhau nghe
Chuyện buồn chuyện vui chuyện chúng ta
Về ngày xa xưa ở bên ngôi trường
Về ngày hôm nay với bao ước vọng
Nắm chặt tay nhau ta bước vững vàng. (Phạm Uyên Nguyên)
Niềm vui của cuộc hội ngộ không chỉ dừng lại ở hai đêm đại hội SNA mà vẫn được tiếp diễn và đong đầy theo những ngày “ngồi lại bên nhau” trong chuyến đi hiking ở Arizona và Utah. Đây là lần đầu tiên tôi đi bộ và leo núi dài ngày nên tôi rất háo hức.
Vào buổi sáng sau đêm đại hội, chúng tôi đã chuyển mình từ một nhóm bạn học cũ đầy hoài niệm thành một đội gồm mười hai nhà thám hiểm ‘gan dạ’ nhưng ham vui. Với hai chiếc xe SUVs chất đầy thức ăn và đồ uống đủ để nuôi một đội quân nhỏ, chúng tôi lên đường đến Utah. Dẫn đầu là hai tay “lái lụa”, anh Trực và anh Bill, bên cạnh là hai “lơ xe” ThiênThùy Ngô và anh Vinh, còn phía sau là các “back seat drivers”, bên cạnh là anh Hoàn luôn đọc kinh cầu nguyện cho các cô vợ và em vợ ít ồn ào và “lạy trời cho con được bình yên”… ngủ ngon 😃
Sau 8h lái xe qua các tiểu bang, sa mạc và ăn uống bụi đời ở các trạm dừng chân, cuối cùng chúng tôi đã đến được AirBnB của mình ở 𝐊𝐚𝐧𝐚𝐛, một “Little Hollywood”, nơi thu hình của các bộ phim cao bồi nổi tiếng.
Ngày hôm sau, chúng tôi lên đường chinh phục 𝐊𝐚𝐧𝐚𝐛 𝐒𝐚𝐧𝐝 𝐜𝐚𝐯𝐞, 𝐭𝐡𝐞 𝐁𝐞𝐥𝐥𝐲 𝐨𝐟 𝐃𝐫𝐚𝐠𝐨𝐧 𝐜𝐚𝐯𝐞 và 𝐉𝐚𝐜𝐤𝐬𝐨𝐧 𝐅𝐥𝐚𝐭 𝐫𝐞𝐬𝐞𝐫𝐯𝐨𝐢𝐫. Ai cũng hăng hái trang bị đầy đủ hiking gears để bắt đầu đi thám hiểm 𝐊𝐚𝐧𝐚𝐛 𝐒𝐚𝐧𝐝 𝐜𝐚𝐯𝐞. Thế nhưng “chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ”; đi hiking nghe có vẻ dễ dàng nhưng thực tế thì không như là mơ.
Tôi đã cố gắng leo nhưng chỉ được một phần ba đường lên Sand cave thì đôi chân của tôi “đình công” đòi dậm chân tại chỗ để giữ vững thăng bằng trên mặt đất. Vì thế tôi đành ngậm ngùi làm “giám khảo” đứng xem các chị và các bạn tôi leo lên đến đích. Thực sự đi lên thì dễ hơn nhưng đi xuống thì khó và nguy hiểm vì rất dễ trượt chân và… rơi tự do. Tuy nhiên đường đi vào the Belly of Dragon cave thì dễ dàng và thoải mái hơn.
Sau trải nghiệm kinh hoàng ở 𝐊𝐚𝐧𝐚𝐛 𝐒𝐚𝐧𝐝 𝐜𝐚𝐯𝐞, chúng tôi đã dành một buổi tối thanh bình tại 𝐉𝐚𝐜𝐤𝐬𝐨𝐧 𝐅𝐥𝐚𝐭 𝐫𝐞𝐬𝐞𝐫𝐯𝐨𝐢𝐫, đi dạo nhàn nhã và chiêm ngưỡng những sắc màu thay đổi của Kanab Mountain khi hoàng hôn buông xuống.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đến 𝐍𝐨𝐫𝐭𝐡 𝐑𝐢𝐦 – 𝐆𝐫𝐚𝐧𝐝 𝐂𝐚𝐧𝐲𝐨𝐧 ở Arizona. Chuyến đi không gì khác ngoài sự kỳ diệu, với những chú nai ngơ ngác ẩn hiện trong rừng thông ở hai bên vệ đường đi. Chúng tôi đã khám phá 𝐀𝐧𝐠𝐞𝐥 𝐏𝐨𝐢𝐧𝐭, 𝐂𝐚𝐩𝐞 𝐑𝐨𝐲𝐚𝐥 và 𝐏𝐨𝐢𝐧𝐭 𝐈𝐦𝐩𝐞𝐫𝐢𝐚𝐥 – mỗi địa điểm đều mang đến góc nhìn độc đáo và đầy cảm hứng về một trong những kỳ quan thiên nhiên vĩ đại nhất thế giới.
Cuộc phiêu lưu của chúng tôi tiếp tục với chuyến tham quan 𝐔𝐩𝐩𝐞𝐫 𝐀𝐧𝐭𝐞𝐥𝐨𝐩𝐞 𝐂𝐚𝐧𝐲𝐨𝐧 trong lãnh thổ của thổ dân Indians ở Page. Mặc dù tôi không phủ nhận vẻ đẹp của hang động ở đây nhưng chuyến đi bằng xe truân chuyển gập ghềnh trên sa mạc đầy đá cát để đến nơi là một trải nghiệm mà tôi không muốn nhớ. Ngồi trên xe mà tôi cứ có cảm giác mình đang đi trên con tàu gặp bão Tsunami…
Tuy nhiên, điểm nổi bật ở Page là chuyến đi bộ đến 𝐇𝐨𝐫𝐬𝐞𝐬𝐡𝐨𝐞 𝐁𝐞𝐧𝐝, nơi có quang cảnh tuyệt đẹp đã bù đắp cho mọi sự khó chịu trước đó. Sông Colorado uốn lượn quanh khúc cong của vách núi tạo nên hình móng ngựa, cùng làn nước xanh thẳm tương phản với những vách đá sa thạch màu đỏ và cam, nhìn thật đẹp!
𝐙𝐢𝐨𝐧 𝐍𝐚𝐭𝐢𝐨𝐧𝐚𝐥 𝐏𝐚𝐫𝐤, Utah là điểm tiếp theo trong hành trình của nhóm chúng tôi. Cảnh quan đẹp hùng vĩ của nơi đây khiến chúng tôi phải nín thở. Những vách đá đỏ và trắng cao vời vợi, được tạo nên bởi hàng triệu năm xói mòn, sừng sững trên nền trời xanh trong. Chúng tôi đi vào The Narrows, một trong những con đường mòn mang tính biểu tượng nhất của Zion. Con đường này đưa chúng tôi đến Sông Virgin, nơi được bao quanh bởi những vách núi cao chót vót.
Tại đây, tôi đã đạt được mục đích là leo được lên đỉnh của 𝐂𝐚𝐧𝐲𝐨𝐧 𝐎𝐯𝐞𝐫𝐥𝐨𝐨𝐤 𝐓𝐫𝐚𝐢𝐥 thành công. Dù rất sợ độ cao; nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp lên núi thì phải đi đến đích vì nếu leo xuống giữa chừng thì tôi không biết đường… đi về nhà nghỉ 😃. Thật sự giây phút đến được đỉnh núi là khoảnh khắc khó quên và rất hạnh phúc đối với tôi, một người ban đầu không thể đi qua một phần ba đường mòn lên núi.
Điểm đến cuối cùng trong chuyến hiking dài ngày của chúng tôi là red canyon ở 𝐁𝐫𝐲𝐜𝐞 𝐍𝐚𝐭𝐢𝐨𝐧𝐚𝐥 𝐏𝐚𝐫𝐤, nơi nổi tiếng với các cấu trúc địa chất độc đáo được gọi là Hoodoos. Chúng tôi đi bộ vào Peekaboo Loop, con đường nổi tiếng với những đoạn leo dốc và xuống dốc, nhưng tầm nhìn toàn cảnh của Bryce Amphitheater khiến chuyến đi thật thú vị. Đi qua đây mà tôi cứ cảm thấy như mình đang đi qua một sân khấu tự nhiên ngoài trời, với những khối đá hoodoo đứng im lặng như những khán giả.
Sau những ngày dài hiking, dù mệt mỏi nhưng chúng tôi đều quây quần bên nhau chuẩn bị các bữa ăn tối, cùng nhau ăn tối, cùng hát ca và chia sẻ những chuyện vui trong lúc đi hiking. Ở thành phố có khí hậu sa mạc không có người Á Châu nhưng ngày nào chúng tôi cũng được ăn đồ Việt Nam thật ngon chẳng thua gì ở nhà hàng như phở gà, miến gà, cháo gà, chè xôi nước, chuối xào dừa, chè dưỡng nhan, etc. Tất cả đều nhờ vào tài nấu ăn nhanh và khéo léo của hai bếp trưởng Phương Trang, chị Van Hoang, cùng các “thợ vịn” (kitchen hands) đắc lực Loan Vu, ThuyCali Tran, ThiênThùy Ngô, chị Bich Anh Luu, chị Hương Lan và tôi.
Ngày cuối cùng ở Kanab chúng tôi đi car ride đến tham quan the 𝐆𝐫𝐚𝐧𝐝 𝐒𝐭𝐚𝐢𝐫𝐜𝐚𝐬𝐞 𝐄𝐬𝐜𝐚𝐥𝐚𝐧𝐭𝐞, nơi có các núi đá trầm tích nhiều màu hóa thạch từ nhiều năm. Di tích này có nét độc đáo riêng với những khối đá hình thù kỳ lạ.
Khi chuyến đi kết thúc, dù mệt mỏi về thể chất nhưng tôi đã học hỏi được nhiều điều mới mẻ về kỹ thuật hiking một cách an toàn mà không bị đau các khớp gối từ hai professional hikers, anh Bill và anh Vinh. Quan trọng hơn, tôi luôn trân trọng những câu chuyện phiếm thân thiện, những chia sẻ ngọt bùi và những cuộc phiêu lưu vui nhộn với những người bạn học cũ của mình.
Sáng nay đi bộ dọc theo bờ sông Maribyrnong, những cơn gió ấm áp của đầu mùa hè mơn man trên mái tóc làm tôi nhớ đến cơn gió khô nóng thổi từ sa mạc của Arizona – Utah và nhóm bạn leo núi trong chuyến đi vừa rồi. Tôi rất vui và biết ơn khi được đi chung với những người bạn dễ thương và chân tình. Mọi người đều có lối sống đơn giản, vui vẻ, thoải mái, nhẹ nhàng, không màu mè, không xét nét hay bắt bẻ nhau vì lời ăn, tiếng nói. Ai cũng ân cần, chăm sóc và tương trợ lẫn nhau. Giờ hồi tưởng lại thì chỉ có những ký ức vui và đẹp.
Đối với tôi, cuộc họp trường đầy hoài niệm đã trở thành một hành trình khó quên qua một số thắng cảnh đẹp và ngoạn mục nhất. Gặp lại nhau sau bao ngày xa cách đã là một điều hạnh phúc. Vậy thì chúng ta hãy cùng đến với nhau qua các cuộc phiêu lưu tiếp theo, bất kể là nó đưa chúng ta đến đâu. Chúc cho những bước đi phía trước của các bạn và tôi đều tràn ngập ánh sáng và hoa thơm. Mong rằng một ngày nào đó khi gặp lại lần nữa, chúng ta đều cảm thấy hạnh phúc và luôn dành cho nhau những nụ cười thật ấm áp.
Quỳnh Lê
Melbourne 11.2024